Quyến và Vượng thân mến!
Các chú khác thân mến!
Nhận được tin các chú “dính”, anh rất đau lòng. Vừa thương vừa giận. Thương vì các chú còn trẻ quá, tuy mấy năm nay có tập tễnh ăn chơi nhưng suy cho cùng chưa hưởng thụ gì nhiều, có lẽ từ giờ chả còn cơ hội.
Giận vì các chú quá hớ hênh, anh đã nhắc nhiều lần mà coi thường không nghe, đã bảo già nua chậm chạp như Trời còn đôi khi có mắt, nói gì tới cả ngàn cả vạn khán giả đá banh, nhiều kẻ mắt còn tinh hơn chim cú, các chú có chăng như chuột nhắt mà thôi.
Nhưng điều anh bực nhất, buồn nhất và tức nhất là các chú quá “cò con”. Đời có câu “Làm trai cho đáng nên trai, ăn cơm với vợ còn nài vét niêu” nói về các chú đó! Cầu thủ theo anh, quan trọng nhất là sự trong sạch, sự cống hiến hết mình vì thể thao, đã ra sân thì cơ bản phải vì màu cờ, sắc áo, vì danh dự của tỉnh hay chí ít, của sở. Có như thế, bóng đá Việt Nam mới nhanh chóng bay lên như chùm bóng bay, chiếm lĩnh các đỉnh cao khu vực và nhanh nhẹn chiếm nốt các đỉnh cao thế giới, làm cho các nền bóng đá lười biếng, chậm chạp của Anh, Đức, Tây Ban Nha, Brazil… nghe thấy rụng rời.
Đọc tiếp→