- Đôi khi em cần một cú phone vào buổi sáng đánh thức em dậy, để có một ngày nắng hân hoan em dang tay chào đón… nhưng anh không gọi.
- Đôi khi em cần một lần đón đưa, một điểm tựa cho ngày làm việc căng thẳng phía trước… nhưng anh không đến.
- Đôi khi em cần một chút bốc đồng, bỏ làm, trốn học rủ nhau đi chơi… nhưng cái em cần thì anh không có.
- Đôi khi em cần một người đi ăn trưa cùng, để thay đổi không khí… nhưng cái em cần thì anh không đáp ứng.
- Đôi khi em cần một tin nhắn SMS: “Ngày hôm nay của em thế nào?” để có thể mỉm cười, vì là con gái em thích được quan tâm mà… Nhưng cái em cần thì anh không có.
- Đôi khi em cần cuộc hẹn hò lúc tan sở, đi uống nước hò hét, kể lể về một ngày vất vả… nhưng cái em cần thì anh không có.
- Đôi khi em cần một bữa tối lê la trên vỉa hè, có thể vừa ăn vừa nói, có thể được húp xì xoạp, được cầm tay gỡ xương… nhưng cái em cần đôi lúc anh cũng không có.
- Đôi khi em muốn được lôi đi, để lấy cho riêng mình một chút bóng đêm, trên đường phố quen, chả cần biết đi đâu, chỉ là đi thôi… nhưng cái em cần anh lại không có.
- Đôi khi chỉ là một cái nắm tay, vỗ vai, một va chạm cố tình để thăng hoa cảm xúc, để thấy mình đang sống trẻ… nhưng cái em cần thì anh không có.
- Đôi khi em cần một lần về khuya, đôi lúc em muốn phá phách một chút, thưởng thức một chút hay đổi gió về đêm, để gió thốc vào mặt, xua tan những ưu tư… nhưng cái em cần thì anh không có.
- Đôi khi em mộng mơ, em cần anh là một người mơ mộng… nhưng cái em cần thì anh không có.
Em không cần anh phải giàu có, thành đạt, tài hoa, không cần anh xuất hiện với những bó hoa thật to, không cần anh đưa tới những nhà hàng sang trọng. Nhưng sao anh lại cần những thứ đó?
Vì anh yêu em! Anh muốn mình thật xứng đáng với em, muốn có thể làm em tự hào và cho em những điều tốt nhất ư?
Nhưng đó chỉ là những thứ mà anh nghĩ là em cần thôi! Còn những thứ em cần thì anh không có.
…
Cuộc sống thế đấy nghịch lí thế đấy, những siêu nhân như: Người nhện, Bộ tứ huyền ảo (Fanstactic Four), Clark Ken, hay Robinhood, và các anh hùng trong các truyện tranh, tiểu thuyết, đời thường họ cần gì bạn biết không? Họ chỉ mong mình là người bình thường, để được yêu thương.
Họ ước ao, thèm thuồng được làm người bình thường, để có thể đón nhận tình yêu, mang lại hạnh phúc đơn giản: được bên nhau, cho người mình yêu. Thế mà có nhiều người trong chúng ta cứ thích làm người đặc biệt. Nhiều người cứ thích: Ta là siêu nhân – I’m a superman! Thật là tội nghiệp. Hãy là chính mình, tận hưởng cuộc sống, mang niềm vui, hạnh phúc cho chính bản thân mình và những người xung quanh mình. Như thế mới là sống có ý nghĩa.
…
Có một thứ mà “em” cần mà “anh” không có: đó là lời “xin lỗi”. Người Việt Nam rất ít khi nói lời xin lỗi. Mà có nói cũng không bao giờ nói một cách có thiện ý, mà thường nói cho có. Nhất là trong tình yêu, con trai càng hiếm khi xin lỗi con gái (chả nhẽ lại nói là không bao giờ, thế thì chị em thất vọng chết).
Vì thế nên cứ bài hát, bài thơ hay câu chuyện nào mà có: Xin lỗi em… là bài đó rất thành công. Các “anh” thích thì ít, mà các “em” thích thì nhiều! (Khổ chị em hay mơ mộng)! Nhớ cái hồi tớ để cái blast: Và anh đã biết mình đã sai! cũng được ủng hộ ghê lắm. Nói chung ngại xin lỗi là một bệnh rất phổ biến, nhiều người mắc phải và rất khó chữa (nan y). Vì thế nên nếu có một “anh” nào đó mà rất lịch sự, hay “xin lỗi” thì các “em” nên cẩn thận: Sở Khanh đấy! Nên cẩn thận với những trường hợp cá biệt như thế.
Narga có pic đẹp thế :D, đọc cái list “Đôi khi em cần …” mà choáng thật :)) , quen “em” nào mà “đôi khi” như thế thì mệt chết 😀 .
hihi cái pic đấy vô tình gặp thôi, to-do-list trên kia không có nghĩa là must-do-list đâu nhé, đấy là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ ;), nếu làm hết cái list kia thì chưa chắc có kết quả tốt đâu ;))
Hi Narga,
Tết Ta và Valentine thế nào? Dạo này không còn update blog nữa hả? Chúc Narga năm mới thành công và vui vẽ nhé :))
anh cũng chẳng có cái đấy cho em đâu. Hic, dù anh biết nó là nhỏ bé!