Quyến và Vượng thân mến!
Các chú khác thân mến!
Nhận được tin các chú “dính”, anh rất đau lòng. Vừa thương vừa giận. Thương vì các chú còn trẻ quá, tuy mấy năm nay có tập tễnh ăn chơi nhưng suy cho cùng chưa hưởng thụ gì nhiều, có lẽ từ giờ chả còn cơ hội.
Giận vì các chú quá hớ hênh, anh đã nhắc nhiều lần mà coi thường không nghe, đã bảo già nua chậm chạp như Trời còn đôi khi có mắt, nói gì tới cả ngàn cả vạn khán giả đá banh, nhiều kẻ mắt còn tinh hơn chim cú, các chú có chăng như chuột nhắt mà thôi.
Nhưng điều anh bực nhất, buồn nhất và tức nhất là các chú quá “cò con”. Đời có câu “Làm trai cho đáng nên trai, ăn cơm với vợ còn nài vét niêu” nói về các chú đó! Cầu thủ theo anh, quan trọng nhất là sự trong sạch, sự cống hiến hết mình vì thể thao, đã ra sân thì cơ bản phải vì màu cờ, sắc áo, vì danh dự của tỉnh hay chí ít, của sở. Có như thế, bóng đá Việt Nam mới nhanh chóng bay lên như chùm bóng bay, chiếm lĩnh các đỉnh cao khu vực và nhanh nhẹn chiếm nốt các đỉnh cao thế giới, làm cho các nền bóng đá lười biếng, chậm chạp của Anh, Đức, Tây Ban Nha, Brazil… nghe thấy rụng rời.
Đấy là những phẩm chất chân chính mà mỗi lần gặp nhau, anh đều nhắc nhưng các chú, tai thì yếu do nghe quá nhiều còi trọng tài, mắt thì mờ do nhìn quá nhiều màn hình karaoke nên không chú ý, anh biết nhưng đâu hơi sức nói mãi. Đúng ra, là những người trưởng thành, các chú phải hiểu, nếu không gìn giữ được các phẩm chất cơ bản trên, mà do hoàn cảnh khó khăn, thiếu tiền mua xe, mua điện thoại, vào vũ trường… có phải cắn răng bán độ thì phải bán với giá xứng đáng!
Khi đọc báo, nghe các chú bị tạm giam, anh sững sờ không tin vào mắt mình, căm phẫn đến nghẹn ngào, vì số tiền các chú làm ăn khốn khổ thay, còm quá! Tại sao lại rẻ như vậy! Tại sao lại vớ vẩn như vậy? Anh thực không cách gì hiểu nổi!
Đã là cầu thủ quốc gia, đã đi nước ngoài nhiều lần, tiền cơm do liên đoàn cấp một ngày lên tới cả trăm ngàn thì việc gì phải cá độ vài chục triệu? Đó là chơi kiểu của dân thường, không tên tuổi, không tài cán, không cơ hội và địa vị mà thôi.
Như anh đây, một con người gần như vô danh, giữ một chân tổng giám đốc quèn, chìm ngập trong cả ngàn tổng giám đốc khác. Tài năng anh không xuất sắc, bề ngoài anh không đẹp trai, hát rõ ràng không hay như Đàm Vĩnh Hưng, đàn nhất định không giỏi như Đặng Thái Sơn, học vị thì chưa tiến sĩ (mặc dù bây giờ thiên hạ tiến sĩ hà rầm!), đạo đức cũng chưa chói ngời do chưa từng tặng trẻ em nghèo hoặc người già neo đơn cái gì, thế mà khi cá độ, anh đã nhẹ nhàng chơi tới 1,8 triệu đô la!
Các chú có biết 1,8 triệu đô la là gì không? Là khoảng ba chục tỉ đồng. Nếu đổi ra giấy bạc trăm ngàn, sẽ đựng đầy vài chục bao tải, dù có lực sĩ vô địch cử tạ thế giới cũng đừng hòng vác nổi, nếu cố vác sẽ chắc chắn phải cấp cứu ốm liệt giường.
Ba chục tỉ này, nếu xây nhà tình nghĩa với giá mười lăm triệu, sẽ được gần hai ngàn căn, nếu mua rượu X.O tặng sếp, cứ 1,5 triệu một chai sẽ tặng được hai mươi ngàn chai, lúc ấy dù sếp có mình đồng da sắt chắc cũng phải nhũn ra như bún, nếu dùng để mua mì gói, thì dù cả một tỉnh có bị nước lụt, ai ăn mì xong cũng mập tròn. Nếu dùng để mua thuốc xịt ruồi, sẽ làm cho cả thành phố không còn một con, nếu dùng mua kem đánh răng, khéo trẻ em toàn quốc không có răng sâu nào nữa, nếu dùng mua vé tàu về quê ăn Tết, chắc sẽ giúp cho nửa nước về quê!
Nếu không kể những thứ vớ vẩn trên, chỉ dùng số tiền ấy góp vào quỹ bóng đá thôi, anh tin 1,8 triệu đô la đủ để biến hai trăm đứa bé suy dinh dưỡng trở thành cầu thủ ngôi sao từ lúc mới lọt lòng.
Vậy mà số tiền này anh chỉ dùng cá độ vài trận, như người ta xỉa răng rồi vứt đi vài cái tăm tre! Trong khi như trên đã nói, anh chỉ là một tổng giám đốc quèn, không đẹp trai, không nổi danh và tất nhiên, cũng không chạy nhanh bằng các chú. Thế mà các chú nỡ bán mình với cái giá lăng nhăng! Thế mà các chú nỡ cầm mấy đồng bạc còm, thật đáng thương, đáng giận làm sao! Các chú khiến cho thể thao trở nên rẻ rúng! Các chú không hiểu được giá trị chân chính của bản thân nói riêng và bóng đá nói chung. Các chú góp phần rất lớn vào sự mất giá của nghệ thuật túc cầu, thật không sao tha thứ được!
Nếu không có những người kiên định như anh, chả hiểu thể thao sẽ về đâu? Lấy ai, lấy cái gì và lấy bao nhiêu để đo lường giá trị thực của bóng đá? Anh và bạn bè anh vô cùng tiếc cho các chú, hy vọng các chú sớm hiểu được sai lầm của bản thân, phấn đấu, rèn luyện thật tốt để làm gương cho thế hệ sau, gây niềm tin tưởng cho thế hệ trước, nhằm xây dựng một nền thể thao chân chính, đắt giá và trong sạch!
Nhân dịp năm mới, anh hẹn gặp các chú đầu xuân.