Ngày xưa ở xứ Khoai Lang
Có nàng công chúa mịn màng Khoai Tây
Anh hùng bao kẻ mê say
Dù cho nàng có đêm ngày “tỏa hương”
Vua cha liệu tính trăm đường
Thôi đành kén rể cho nường có đôi
Yết thị dán khắp mọi nơi
Ai mà bủm giỏi xin mời dự thi
Chẳng đo tài trí làm gì
Chỉ đo lượng khí thoát ra trong lòng….
Xa xa ở xứ Mông Sờ
Có chàng trai trẻ, tên là Khoai Môn
Đẹp trai từa tựa siêu sao
Có tài bủm khẽ,đổ nhào vạn quân
Tiếng thơm nô nức xa gần
Nhưng chàng vẫn cứ độc thân giữa đời
Biết tin,sung sướng rụng rời
Vừa bủm vừa chạy,thả rơi vài hòn(???)
Tư trang xếp lại cho tròn
Chàng vượt trăm núi,ngàn non tìm về…
Anh tài tụ tập nơi nơi
Khéo đái một bãi thì trôi kinh thành
Màu da đủ trắng, vàng,xanh
Một mùi ngan ngát ngỡ ngàng mọi nơi
Thịt cá thì chỉ ăn chơi
Tất cả chủ yếu là xơi khoai mì
Trong lòng mơ mộng có khi
Sánh cùng công chúa,còn gì vui hơn…
Đức vua đánh một tiếng cồng
Anh hùng thót bụng,khí xông tới trời
Tiếc là bao kẻ đứt hơi
Tiếng bủm khe khẽ như lời nỉ non
Có kẻ bủm cả ra ..hòn
Có người ngơ ngác,mỏi mòn chẳng ra
Công chúa buồn bã hỏi cha :
“Kiếp này con chịu lỡ làng rồi sao?”
Cuối cùng đến lượt Khoai Môn
Hai chân dang rộng,tiến vào cuộc thi
Khuôn mặt có chút lầm lì
(Vừa xơi một tạ khoai mì,khoai lang)
Chàng thả tiếng Bủm rền vang
Ngọc Hoàng hốt hoảng,vội vàng làm mưa
Chó,gà tan tác búa xua
Kinh thành hoảng loạn như vừa nổ bom
Tiếng Bủm khi bổng,lúc trầm
Nghe như tiếng sáo âm thầm đêm xuân
Công chúa lộ vẻ..đần đần
Vội vàng bước xuống,góp phần họa ca
Thỏ thẻ nói với vua cha :
“Chàng này xứng đáng được là chồng con!”
Kinh thành náo nhiệt tưng bừng
Dân chúng bịt mũi chúc mừng nhân duyên
Trai anh hùng,gái thuyền quyên
Câu chuyện còn mãi lưu truyền thế gian
Có chàng bủm thối kinh hoàng
Trở thành phò (mã) xứ Khoai Lang, Khoai Mỳ!